Nếu bạn đang, sẽ làm từ thiện vì để thanh thản cho chính mình, để đưa con đi cùng vì muốn giáo dục con cái mình, xin hãy chậm lại một chút. Trước khi trao một món quà, cất lên một lời hứa, hãy dừng lại một giây thôi, tự hỏi mình liệu người được nhận món quà có vui hơn, có trở nên tốt hơn không?
Thời làm cán bộ trong trung tâm nuôi dưỡng trẻ mồ côi, tôi chứng kiến nhiều đoàn từ thiện đến rồi đi trong vòng một, hai giờ.
Họ tặng quà, xoa đầu bọn trẻ con, rưng rưng nước mắt trước những mảnh đời khắc nghiệt của bọn trẻ, ôm ấp, vỗ về các em rồi rời đi và hầu như không quay trở lại. Nhiều đoàn, mỗi năm sẽ đến một trại trẻ mồ côi, trung tâm của người khuyết tật, người già ở những nơi khác nhau. Vì chuyến đi còn kết hợp du lịch hay khám phá ẩm thực địa phương.
Giữa những chuyến viếng thăm ấy, tôi thấy một cô bé ngày nào cũng ngóng ra cổng suốt cả giờ, cả sáng và chiều. Cuối ngày em lủi thủi về phòng. Tôi cố gắng chuyện trò với em. Phải mất khá lâu thời gian làm thân, em mới kể: “Lần trước đến thăm trung tâm, cô Ngọc nói chuyện với em gần một tiếng. Cô nói là rất thương em và tháng sau sẽ đến thăm em. Em đợi đúng hôm nay là một tháng, nhưng cả ngày nay cũng không thấy cô đến”.